Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 37

 - Mày mới đi đâu về thế ?

 - Mày hỏi làm gì ?

 - Có phải, mày đã biết hết mọi chuyện không ?

 - Chuyện gì ?

 - Quậy, còn ai ở đây nữa hả ? Mày… vừa đến đó ?

 - … buông tay ra đi…

 Zun vung tay và đẫy Abbu ra, hắn đi thẳng vào trong và ngồi xuống ghế đá trước nhà.

 - Có phải mày vừa đến nhà thờ không ?

 - … thì thế nào ?...

 - Sao mày không cản Quậy lại HẢ ?

 Abbu bỗng dưng la lớn khiến cả lớp phải quay lại nhìn, Mèo từ chỗ cổng trại chạy lại phía của Abbu và hắn.

 - Cản là cản thế nào, tao là ai mà cản được con nhỏ đó ?

 - … mày …

 Abbu không nói nên lời và kéo hắn ra đằng sân sau ngôi nhà để có thể nói chuyện với hắn mà không ai nghe được. Mèo không đi theo vì con bé biết giữa 2 người đó có nhiều chuyện cần nói với nhau. Có lẽ Abbu không chấp nhận được chuyện này, hắn thì chỉ nghĩ chuyện đơn giản như trước đó Abbu từng nghĩ, chỉ mỗi Mèo là biết mọi thứ nhưng vẫn im lặng và xem như đây vẫn là cuộc sống bình thường, như mọi ngày. Con bé cố gắng, tôn trọng quyết định của nó, phải làm sao khi nó tốt nghiệp, lúc ấy sẽ không cùng học 1 trường, sẽ không cùng đường đến lớp, khoảng cách ấy lại càng xa hơn. Hụt hẫng, … cô đơn … những cảm giác tồi tệ nhất vì trước đó đến giờ, Mèo đã quen sống có con bạn thân của mình bên cạnh rồi.














40
Thứ 3, 04/12/2012, 4:58:10


- … Bỏ tay ra …

 - Zun à … mày không lẽ xem mọi chuyện là bình thường sao ?

 - Chứ tao phải làm sao, cuống cuồng lên như mày à.

 - Mày điên rồi Zun à, không lẽ mày với Quậy, không có gì với nhau sao ?

 - Có gì là có gì, tao với con nhỏ đó đã không có gì từ lâu rồi.

 Bốp !!

 - Mày ngu vừa thôi. Ừ thì cho là mày không có gì, nhưng Quậy thì có gì với mày đó.

 - … … …

 - Mày biết trở thành sơ thì thế nào không. Sẽ không được yêu ai, sẽ phải sống xa gia đình và bạn bè. Dù trước mặt, vẫn gần đấy, nhưng sẽ không bao giờ được đi chơi cùng nhau, không thường hay nói chuyện với nhau, nhiều thứ lắm, mày biết không hả ?

 - .. … …

 - .. … …

 - … ảnh hưởng… đến tao sao ?

 - … … …

 Hắn trả lời ngắn gọn và bỏ đi. Lái chiếc SSC của mình về hướng cổng. Mặc cho ai có gọi hắn bảo hắn hãy ở lại cùng nhau làm tiếp hay sao sao đó.

 Ai bảo hắn không có gì với nó cơ chứ, có gấp trăm lần những người khác đấy… nhưng … chưa ai hiểu hết được thôi, cả nó và hắn cũng vậy.

 ………………
 Stand by me and necessary
 점점 깊어만 가 너를 앓을수록
 라라라라라라 라라라 라라라
 Cry for me and I’m sorry
 점점 패여만가 너를 잃을수록
 제발 다시 안아달라고 ….
 Pray – Sunny Hill.
 ________________

 Trời đang mưa, sáng chủ nhật không khác gì những ngày qua. Tiếng nhạc từ tivi trong phòng của nó. Các sơ cùng cha xứ có công tác ở Kontum. Nó ở lại nhà thờ cùng các chị khác – cũng đang giống nó, học trở thành sơ. Ở đây nó là người nhỏ tuổi nhất, vì vậy nó không phải làm nhiều việc, các sơ chẳng hiểu sao lại ưu tiên cho nó học đàn trước thay vì những người khác đã học 3 tháng rồi mà vẫn chưa chỉ đến phần đánh đàn. Nếu bảo ai dạy cho nó đánh đàn thì người đó sai lầm rồi, chẳng phải lúc nhỏ nó đã làm loạn nhà thờ rồi sao, cỡ xem nó mà giận ai đi đánh trút giận ắt cộng đoàn điên lên mất thôi.

 Tối hôm qua, nó được các sơ chỉ bước cơ bản là luyện ngón từ “Đô” đến “sol” thôi, cơ mà nay nó đã đánh được lưu loát tận quãng 8. Dù gì nó cũng được các dì cho thời gian để thích nghi, vì vậy sau Tết thì nề nếp mới bắt đầu được áp dụng với nó. Cũng vì chán quá, nên nó muốn đến giúp lớp làm việc. Áy vậy mà quên số điện thoại của tụi trong lớp, cả Mèo thì cũng đi rồi đâu còn ở nhà mà gọi, nó đành đi bộ đến nhà Boo, trong khi bệnh thì vẫn chưa hết.

 ____________________

 Hôm qua, nó có lẽ không biết, nhưng hắn thật sự đã đến nhà thờ và nép vào bên hẽm nhỏ để chờ xem như thế nào. Mèo bước ra với nét mặt buồn bã, nó đi theo sau, và thấy rằng Mèo chẳng có được niềm vui từ việc nó đi theo nhà dòng. Nhưng điều này là điều tốt với nó cơ mà, sao ai cũng phản đối, với hắn, hắn như muốn đi lại và bảo nó là hãy rút lại lời nói ấy đi. Nhưng … hắn không làm được, nếu có đi chăng nữa thì nó cũng chẳng bao giờ chịu nghe cái người đã bỏ nó đi dưới mưa dầm vào đêm hôm ấy.

 Hiện tại lúc này, nó không hiểu vì sao lại sợ hãi hắn, không phải hắn đối xử tệ hay có ý xấu với nó, mà chính nó thấy cần tránh xa hắn hơn bất cứ lúc nào. Thường thì sẽ cãi nhau, nhưng rồi cũng không hiểu vì sao, nó lại không nói lên được lời nào cả.

 Ngày hôm nay sẽ dài …

 Nó đến và đã bị lôi đi bởi Abbu. Cậu ấy thật sự bức xúc và không muốn điều đó, dù trước đó chính miệng cậu ấy bảo là sẽ ủng hộ nó.

 - Nếu anh phản đối, dậy là anh nói dối rồi.

 - … Dù là anh có nói ủng hộ, nhưng …là do anh không biết việc làm của 1 ma sơ là như thế nào. Quậy à, em không hợp đâu, có nhiều cách để em trở thành 1 người tốt thật sự mà, bây giờ thì em đã tốt lắm rồi. Đừng chọn con đường ấy nhé, anh xin em đấy.

 - Chỉ là, thời gian bên cạnh mọi người ít hơn thôi, em cần như thế để có thể sống thanh thản, tịnh tâm mà học hành và làm việc. Anh đã thấy rồi đó, gia đình tan vỡ, mẹ bỏ đi và cha mất, đó là do em gây quá nhiều tội lỗi với mọi người, em nghĩ chỉ còn cách này thì mới có thể sống tốt thôi anh à.

 - .. nhưng …

 - Được rồi, vào phụ mọi người đi, em hứa là 2 tuần tết này sẽ trôi qua trong vui vẻ, ô kê nhé, hihi.

 Nói rồi nó kéo Abbu lên sân trước để tiếp tục cùng mọi người làm việc. Hắn thì chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm nghe nhạc, không được lâu cũng bị con Boo lôi ra bắt làm việc, được lúc thì té thang, rồi chút lại bị búa rớt xuống chân. Chẳng hiểu nổi hắn, chẳng làm được trò trống gì cả.

 Abbu hôm nay chẳng muốn nói chuyện gì với hắn, có lẽ cuộc đối thoại ngắn gọn hôm qua khiến Abbu có khoảng cách hơn với Zun. Quả thật ai cũng biết hắn chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm với 1 đứa con gái nào, tình cảm với nó cũng chỉ là sự giả dối, ấy vậy nhưng Abbu không nghĩ hắn lại là người vô tâm đến vậy. Việc trở thành 1 ma sơ không phải 1 ngày 1 đêm là được, nó phải học 1 thời gian dài và những ai không muốn nó đi theo nhà dòng sẽ phải có định hướng thực hiện kế hoạch “cám dỗ”. Việc để trở thành 1 con chiên tốt không hẳn phải trở thành 1 ma sơ, nếu khi trở thành 1 ma sơ mà trong lòng vẫn còn vương vấn quá nhiều thứ thì Chúa hẳn cũng không vui khi đón nhận con chiên ấy. Vậy thì ai là người đảm nhận trọng trách “cám dỗ” nó đây ?

 Một ngày dài trôi qua, nó luôn né tránh ánh mắt từ hắn. Trời tối đi và tụi nó vẫn đang cố gắng hoàn thành những gì mình đang cố gắng làm. Ở trong nhà, cả bọn con gái không tham gia vào việc sẽ may xong bộ lông vũ, cuối cùng thì chỉ còn mình Mèo ở lại lo cho xong, quả là rất khó và nhột nhạt.

8 giờ hơn ...

 Mọi người đã về cả, chỉ còn lại nó và Boo dọn dẹp bãi chiến trường, Abbu và Zun cũng vậy, chỉ mỗi Mèo thì chẳng ai thấy đâu. Cho đến khi Kenty tìm thấy con bé đang ngồi ở góc trong ngủ 1 cách ngon lành. Trên tay con bé vẫn còn cầm mớ *** và mớ lông vũ, có lẽ quá mệt, ngủ lúc nào chẳng hay biết. Dọn dẹp mớ lông vũ cùng với những thứ hỗn độn khác trong phòng mình, Kenty đánh thức Mèo dậy.

 - Mình ngủ quên.

 Kenty không trả lời và chỉ ngón cái về phía trước sân. Con bé đứng dậy và đi ra ngoài, há hốc miệng khi mọi người đã về hết, chỉ còn 4 đứa ở lại dọn dẹp. Mèo chạy vội ra và phụ mọi người 1 tay, Kenty cười mỉm khi thấy Mèo ríu rít xin lỗi vì đã lỡ ngủ quên, thật ra chuyện ngủ thế này có to tát gì đâu, ấy vậy mà cứ hết lời giải thích vì ngồi 1 mình nên buồn ngủ lắm.

 ___________

 Mọi thứ kết thúc, sạch sẽ và gọn gàng hơn lúc nảy. Abbu phủi tay xong rồi bảo.

 - Zun đưa Mèo và Quậy về hộ nhé, tao phải về quán phụ ba. Đừng có để ai lại giữa đường đấy nhé, không thì lần này mày không sống được với tao đâu.

 Chúng nó im lặng vì trông Abbu không có vẻ giỡn tí nào.

 Mèo ngồi ghế sau và muốn ngồi 1 mình, nói đúng hơn vì buồn ngủ quá nên chiếm trọn chỗ để nằm cho thoải mái. Nó không còn cách nào phải lên phía trước ngồi để Mèo ngủ ngon giấc, từ nhà Kenty tới nhà con bé khá xa mà. Hắn thì cũng không dám chạy nhanh, mang thân hộ tống 2 cô nàng này về, có gì thì Abbu sẽ băm hắn thành trăm mảnh mất.

 Gió đêm lạnh, những ngôi nhà bên đường có nhà đóng cửa có nhà thì đang dọn dẹp quán ăn, đèn vẫn sáng, cảm giác ấm áp của 1 gia đình. Nó nhìn mãi về phía những ngôi nhà, gia đình xum vầy cùng xem tivi, nào còn là ăn tối, có cả hát karaoke, số khác thì đang tổ chức tiệc tùng trông thật vui vẻ. Nó nhớ gia đình, nhớ mái ấm của mình ngày trước, nhưng mọi thứ … đã không còn nữa. Không cần gì hơn ngoài sự mong chờ mẹ trở về, nhưng nếu có trở về, nó cũng đã trở thành 1 ma sơ và 1 năm ắt 2 mẹ con chỉ có thể gặp nhau 3 lần mà thôi.

 ____________

 Tin nhắn đến với hắn, Abbu gửi.

 < Zun à… Đưa tới nhà rồi thì ghé qua Housestar nhé, tao có chuyện muốn nói với mày >

 Nó quay mặt lại khi nghe tiếng chuông tin nhắn của hắn.

 - Abbu gọi sang phụ chạy bàn thôi, lạ lắm sao ?

 - Không có gì …

 Nó lại quay mặt về hướng khác. Nó không hiểu vì sao vẫn sợ ánh mắt từ hắn, mặc dù hắn thì vẫn không muốn giữ khoảng cách ấy hoài với nó.

 - Chuyện hôm trước, cho xin lỗi nhé.

 - … … không sao …

 Từ từ rồi nó cũng sẽ trở thành đứa “hiếm từ” như Kenty thôi.

 ________________

 Trời về khuya lúc nào cũng lạnh lẽo, bên chiếc máy tính cạnh cửa sở, Zu tiếp tục gõ với những phím chữ liên tục, đôi lúc lại nhấn chìm nút “delete”. Con bé càng ngày càng sợ hãi chính bản thân mình vì mọi chuyện trong câu chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn với nó. Hôm qua, chính mắt Zu thấy Abbu đã nổi giận và đấm cho anh con bé 1 cái như trút hết cơn giận, đi ngang qua mặt và xem như không có sự hiện diện của con bé. Cứ mỗi ngày trôi qua như thế, Abbu vẫn như vậy thì ắt hẳn câu chuyện này sẽ càng ngày càng thảm hại hơn khi nhân vật phản diện không phải là anh con bé nữa, mà là chính tác giả của câu chuyện này.

 Những giọt nước mắt rơi xuống bàn phím, Zu không ngừng gõ mà ngày càng gõ nhanh hơn. Zu sợ hãi mọi thứ, kể cả cái tình cảm mù quáng từ chính bản thân mình, con bé không hiểu vì sao lại yêu một người nhiều hơn chính con bé yêu bản thân. Đã từng từ chối nhiều người con trai khác, chỉ vì 1 lý do rằng người đẹp nhất trong mắt mình chỉ có Abbu mà thôi. Cho đến khi con bé thật sự nhận ra Abbu chỉ có thể thích Quậy mà không phải mình thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, vẫn dành tình yêu ấy cho Abbu và dù Abbu có đáp trả tình yêu bằng sự “thương hại” con bé vẫn tự nhũ rằng “ mình sẽ chấp nhận dù đó là giã dối”.

 Đôi tay Zu dừng lại và cầm lấy điện thoại…

 ____________

 Housestar lúc này không đông khách, nay là chủ nhật nhưng có vẻ vắng hơn mọi ngày.

 2 thằng con trai đang ngồi bên cạnh bờ hồ, ngắm nhìn mặt nước gợn sóng nhẹ khi có một cơn gió thổi qua. Mọi thứ tĩnh lặng ngoại trừ tiếng thở nhẹ và tiếng cây lá xì xào. Cà 2 chỉ mới gặp lại nhau trong 1 năm dài, tuy không dài bằng những năm khi hắn học ở Mỹ, nhưng đủ cho Abbu thấy rằng tình bạn giữa mình và hắn đã được gắn chặt lâu nay, khó có thể cắt đứt được. Khi con người ta đã lớn và chính chắn hơn, tình bạn không chỉ gói gọn bởi thời gian, tuổi thơ đẹp bên nhau. Khi lớn phải đối diện với nhau trong chuyện tình cảm dày đặt thế này, thật khó để giữ được 1 tình bạn giữa 2 thằng con trai thế này.

 Hắn nhớ khi Abbu đã đánh bọn côn đồn để bảo vệ hắn, lúc ấy Abbu trong mắt hắn vĩ đại biết bao, nhưng một vị cứu tin lớn, cả bây giờ khi Abbu cứu cả hắn và nó ở hồ bơi, trong mắt hắn Abbu vẫn là người hoàn hảo hơn hắn, ở mọi phương diện và nhất là phương diện bảo vệ người mình yêu thương. Nhưng ắt hắn không biết rằng, ở phương diện chiếm lấy tình cảm của 1 đứa con gái, Abbu lại không thể được như hắn. Những hành động đơn giản của hắn không phải là quan tâm, có thể là do ngẫu nhiên hoặc là ép buộc, hắn đều tạo được cảm giác chở che đầy ấm áp cho đối phương, và cũng vì lý do đó khién nó như mất tự chủ với chính tình cảm của mình.

 Với Abbu cũng vậy, nhưng suy nghĩ của Abbu cũng như hắn, thừa biết rằng hắn là người con trai ngoài bơi lội, ngoài chơi piano ra, hắn không còn tài năng nào khác, kể cả việc tán tỉnh 1 đứa con gái. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh bại Abbu trong chuyện đó, dù chuyện đó không do hắn cố tình tạo ra, không cố tình khiến nó thích hắn. Quả thật là vậy, cái điều luật trong bản quy tắt trở thành bạn gái của hắn, chính hắn còn đề ra cái luật không được thích hắn cơ mà.

 Thế mà cũng có ngày, 2 thằng con trai phải ngồi cùng nhau đế bàn về 1 chủ đề mà cả 2 đều không mong đợi. Một đứa con gái, bảo là không đặc biệt cũng không phải, mà bảo đặc biệt thì cũng hơi quá, ở dạng không nổi tiếng giàu có hay học giỏi, chỉ đơn giản lối sống ngược đời và coi trời bằng vung, thế là đủ để 2 thằng con trai phải mệt mỏi rồi.

 - Mày … không phải đã bảo là thích Quậy sao ?

 - … tao có nói à ?

 - Những gì mày nói ở sân bóng hôm ấy, tao nghĩ là nhiều hơn câu nói mày thích Quậy.

 - Mày cũng đã biết về việc tao cố ý tạo dựng chuyện đấy chỉ vì em tao sao ?

 - Nhưng tao lại không nghĩ như vậy ?

 - Tuỳ mày nghĩ sao thì nghĩ. Tao cũng không hiểu sao, mày lại không thể thích Zu, trong khi, con bé thì yêu mày đến mù quáng.

 - … … tình cảm con người … làm sao lý giải được hết.

 - Vậy tao phải làm gì để mày có thể quan tâm đến con bé hơn, mày có từng xem lại trong 1 năm mày nói chuyện với con bé được bao nhiêu phút ?

 - Tao không muốn Zu hướng về người không dành tình cảm cho con bé, mày biết mà.

 - Nhưng mày có làm cách nào, thì nó cũng không vứt được mày ra khỏi đầu óc nó.

 Cậu chuyện được đẩy sang 1 chủ đề khác ngay khi vừa bắt đầu. Đến lúc này, hắn vẫn nghĩ cho em gái mình hơn bất cứ ai.

 - …

 - …

 Cả 2 giữa bầu không khí im lặng cho trời đất 1 lần nữa, chỉ để suy nghĩ mà thôi. Hắn có thể đánh đổi mọi thứ, từ việc hắn chưa từng làm để có thể khiến em gái hắn hạnh phúc, nhưng những tháng ngày ấy, Abbu cũng không dành được giây phút nào cho Zu cả. Cuộc nói chuyện phải được nhanh chóng giải quyết trước khi trời quá nữa đêm.

 - … … … tao nghĩ lần này, mày sẽ làm tốt trò chơi mà mày đã từng chơi đấy …

 - Trò ? Trò gì ?

 - Lợi dụng người tao thích chỉ vì muốn tao và Zu thành 1 đôi.

 - Tao nghĩ bây giờ không cần nữa, tao không muốn Zu đau khổ vì mày nữa, thà là chấm dứt khi biết mày không thích con bé.

 - Thế nếu tao khiến con bé hạnh phúc, thì mày sẽ khiến Quậy hạnh phúc chứ ?

 - …

 - …

 - Mày yêu con nhỏ đó đến mức đấy sao. Chỉ vì con nhỏ đó, mày đánh đổi mọi thứ vậy sao ?

 - Nếu mày là tao, mày sẽ như vậy. _ Abbu trả lời câu hỏi của hắn 1 cách đơn giản, như khiến hắn khó lòng nào hình dung ra được.

 - Tao không yêu con nhỏ đó, thế chẳng phải mày đang muốn tao giả dối với người mày thích à ?

 - … tao đã nói rồi mà, tao không nghĩ là mày không có gì với Quậy.

 - …

 - Im lặng coi như là có gì rồi nhé. 1 năm nhé, 1 năm để nhận ra tình cảm của mình. Cả tao và mày, đây sẽ không coi là 1 cuộc cá cược hay gì cả, xem nó như trải nghiệm bản thân, tao chính thoát khỏi thế giới của mày và Quậy và bước vào thế giới của Zu. Sau 1 năm nếu thật sự mọi chuyện không như tao nghĩ, thì mày và tao tự quyền quyết định tình cảm của mình. Những gì tao nói từ nảy đến giờ chỉ đúc kết với mày 1 câu … … tao không muốn nói vì tao thấy … đau … khi nói ra câu nói này. Nhưng … “ …” … “ Có lẽ, Quậy đã thích mày”.

 __________________

 “ Có lẽ, anh đã thích em”….














42
Thứ 3, 04/12/2012, 4:58:44


“ Có lẽ, anh đã thích em”….

 _________________

 Những nổi ám ảnh dài theo năm tháng. Hắn đã ám ảnh nó chỉ vì 1 dòng chữ trong trang nhật kí, dòng chữ khiến nó thấy thật sự trái tim nó đã thoát ra khỏi 1 tản băng lớn, tản băng không có tình yêu hiện diện. Và rồi, kể từ hôm nay, chính hắn sẽ phải ôm nổi ám ảnh từ câu nói của Abbu, câu nói mà hắn từ dùng với nó.

 _____________________________

 Từ tối hôm đó, Abbu và Zun không còn căng thẳng với nhau nữa, mỗi ngày đến, Abbu thay vì là đi đón Quậy, cậu ấy chuyển hướng chiếc xe đến nhà hắn để đón em hắn đi ăn sáng, sau đó thì dạo phố đến khi mặt trời gần đứng bóng, cậu ấy mới trở về và cùng làm việc với cả lớp.

 Còn hắn, hắn không đón đến nhưng hằng đêm, hắn đưa Mèo và nó về, gắn kết mọi chuyện lại với câu “Chúc ngủ ngon”, câu nói đủ để nó khó lòng nào ngủ ngon được.

 Zu thì sao, con bé bỗng như thấy được sự khác lạ này và quả thật, 1 tác giả chuyên viết về truyện tình cảm thế này hẳn sẽ biết chuyện này đã được lên kế hoạch, đã có sự thoả thuận nào đó giữa anh nó và Abbu. Bây giờ Zu chỉ có thể nói được câu nói mà chính con bé phải chấp nhận với sự thật của câu nói này.

 - Đến phút cuối, anh chỉ yêu em vì chị ấy mà thôi…

 Những ngày cuối cùng của tuần sắp trôi qua, nay đã là thứ 6. Tối hôm nay trời sáng trăng và Zu mãi ngắm nhìn bầu trời đến tận 12 giờ. Con bé thay vì tìm được niềm vui từ Abbu vào mỗi sáng, cả hằng đêm nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng niềm vui ấy không trọn vẹn khi vào giờ thế này, ngắm nhìn bầu trời và nghĩ về chuyện tình cảm phức tạp của mình, của Zun, Quậy và cả Abbu nữa.

 Có lẽ giai đoạn để yêu thế này thật khó khăn cho tụi nó, dù gì cũng phải vượt qua thì mới tìm được hạnh phúc.

 “VƯỢT QUA ĐỂ TÌM ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC”…

 - Zu à, vào ngủ thôi cưng, khuya lắm rồi.

 - Em biết rồi, anh hai ngủ trước đi.

 Con bé đặt chân đứng dậy hướng về phía cửa, tạm biệt trăng, tìm kiếm 1 giấc ngủ ngon và mơ về người con bé yêu, tình yêu vẫn đẹp dù đó có là giã dối.

 __________________

 Sáng thứ 7, hôm nay hắn được giao nhiệm vụ phải chở nó đi đặt hoa chuẩn bị cho hội thi cắm hoa vào sáng đầu tiên của hội trại. Đến hôm nay, nó dường như cảm thấy được mọi chuyện trở nên bình thường giữ nó và hắn, tuy còn chút sợ nhưng nó cố gắng đẩy sự sợ hãi ấy về với mức tình bạn, nó vẫn mong mình có thể không vượt qua cái biên giới này. Có lẽ cảm giác khi thừa nhận mình thích 1 ai và bị từ chối gây nổi đau cho bản thân.

 - Đến sớm vậy ?

 - Boo nó có dặn là đi sớm, vì có lẽ khá xa, bản đồ nhìn thôi cũng đã choáng rồi.

 Hắn nở nụ cười với nó, nó cũng đáp trả lại bằng nụ cười tươi, không pha chút nào gượng gạo hay sợ hãi cả. Tự nhiên như thế này đưa vấn đề đến chỗ giải quyết nhanh chóng.

 - Có đói bụng không, đi ăn gì nhé ?

 - Ừm, cũng được.

 Cả 2 đứa nó đến một quán ăn gần trường để ăn sáng trước khi đi tìm nơi đặt hoa tươi.

 ____________

 Trong khi đó Abbu đang đứng trước cổng chờ Zu.

 - Nhanh đi cô nương, anh đói bụng lắm rồi nè.

 - Em biết rồi mà.

 Con bé lon ton chạy ra với áo thun và quần sọt, trông mát mẻ nhưng rất đáng yêu.

 - Này, muốn anh lái xe không được hay sao vậy ?

 - Là thế nào ?

 - Kiểu này thì từ đây đến quán ăn ắt sẽ có nghìn thằng nhìn anh với con mắt rực rực lửa, haha.

 - Này là đừng chọc em nhé, hôm nay trời nóng nực mà.

 Con bé đánh hờn vào vai Abbu, hôm nay hứng thú chạy môtô để hóng gió, Abbu chở Zu đi ăn sáng như mọi ngày. Hôm nay, quyết định của con bé là sẽ hỏi vài chuyện với Abbu …

 - Tại sao, mấy hôm nay, anh lại hứng thú chở em đi ăn sáng rồi đi dạo công viên thế ?

 - Ừm, anh cũng không biết nữa … chỉ là … thấy em cứ mãi viết truyện như thế … nên muốn chở em đi ra ngoài vào sáng sớm, hít thở không khí thôi.

 - Còn chị Quậy ? Đơn nhiên sự lựa chọn sẽ không là em mà.

 - Này cô nương, anh đã chăm con bé ấy cả năm qua rồi, cũng lớp rồi, cũng tìm được người mình yêu rồi. Còn em, chắc có lẽ thằng Zun bận tương tư cô nào nên anh phải thay nó chăm cho em, đủ lý do chưa cô nương.

 - Là sao nhỉ ? Người yêu của chị Quậy là ai ?

 - Từ từ em sẽ biết mà, mà anh nghĩ em cũng biết rồi, chỉ là quên không nhớ thôi, hehe.

 __________________

 - Ngon không ?

 - Không.

 - Sao thế, thấy ngon mà.

 - Anh đi lấy dùm cái ly được không ?

 - Ờ …

 Zun đi lấy cho nó 1 cái ly rồi tiếp tục dùng món mì xào tại quán mì lớn trong thành phố.

 - Này này, làm gì vậy Quậy, như vậy sao mà ăn.

 - Ai bảo ăn không được, ăn như thế này thì tui mới ăn được mà.

 - Ôi… Chúa.

 - Anh đạo Chúa à ?

 - Không, tôi chỉ muốn gọi Chúa của cô ra mà xem, cô đang làm trò gì thôi.

 - Haha.

 Rồi từ lúc ấy cho đến khi ra khỏi cửa tiệm, nhiều ánh mắt nhìn nó với sự tò mò hoặc là sự sợ hãi nào đó. Nó thì hả hê vì cũng nuốt trôi 4 ly như thế. Khỏi phải giải thích tình trạng này, ắt hẳn ai cũng biết cả rồi.

 Zun vã cả mồ hôi với nó, giờ thì mới hiểu vì sao Abbu không dám cho nó ăn mì, còn hắn thì tình nguyện dẫn nó đi ăn mì thế này. Nụ cười khẽ, hắn cảm thấy cuộc sống thật sự với hắn, không gò bó hay có khoảng cách với con gái và nhất là nó, người đầu tiên khiến hắn có suy nghĩ khác về 1 đứa con gái. Tuy nó có bạo lực đó, nhưng cái bạo lực đó để giúp mọi người và để bảo vệ bản thân nó mà thôi.

 _____________

 Hình dung được những ngày sắp tới, Abbu đã gỡ được rắc rối này, có lẽ chỉ có Abbu mới hiểu được nó cần gì, Zun cần chi và Zu muốn điều gì.

 Tập truyện của Zu chuyển hướng khác theo từng ngày qua, không phải vì Abbu đến với con bé, mà là vì con bé nhận ra, dù con bé có trù dập nó trong câu truyện của mình thế nào thì Abbu vẫn luôn che chở và bảo vệ, hy sinh và làm bất cứ điều gì vì nó. Con bé cũng đã hiểu người mà Abbu nhắc tới, người mà nó yêu và cả người anh nó đang tương tư là ai. Cảm nhận sự hạnh phúc không phải của mình và ủng hộ tình cảm của những người khác, thời gian nếu có ngắn ngủi thì con bé cũng tự nhũ với lòng “ Abbu đã từng để mắt đến mình”.

 …

 Hết chập 18…
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .